Bạn là một fan "cuồng" đúng nghĩa của Syaoran???
Còn đợi gì nữa mà không tham gia ngay 4rum của mình!!!
Ở đây, bạn sẽ gặp được những người có cùng sở thích với bạn để cùng chia sẻ, vui chơi, tìm hiểu,... mọi thứ về sama của bạn!!!
Đăng kí nào!!!
Syaoran Fan Club
Bạn là một fan "cuồng" đúng nghĩa của Syaoran???
Còn đợi gì nữa mà không tham gia ngay 4rum của mình!!!
Ở đây, bạn sẽ gặp được những người có cùng sở thích với bạn để cùng chia sẻ, vui chơi, tìm hiểu,... mọi thứ về sama của bạn!!!
Đăng kí nào!!!
Syaoran Fan Club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Title: Fullmoon (Trăng rằm) Author: Saruwatari Syaoran (Là Sya đó!!) Disclaimer: Clamp Rating: Tốt nhất là trên 13 mà đầu óc phải trong sáng nhá!!! Category: Shoujo Warning: Chẳng có gì để warning cả, trừ những ai đầu óc đen tối!!! (vì có những cảnh dễ gây hiểu lầm) Status: Đang tiến hành Character: Syaoran, Sakura, Tomoyo, Eriol,… và 1 số nhân vật khác trong truyện của Clamp. Summary: Địa giới, Nhân gian, Thủy cung, Thiên đình… Bốn thế giới khác nhau… Syaoran, Sakura, Tomoyo và Eriol… Bốn con người đến từ những thế giới khác nhau với những tính cách và số phận khác nhau… Nhưng định mệnh đã đưa đẩy họ gặp nhau, để họ trở thành bạn… Và định mệnh lại lần nữa cột vào tay họ sợi chỉ nhân duyên của tình yêu… Nhưng liệu định mệnh có cho họ “hạnh phúc bên nhau mãi mãi” hay sẽ khiến cho họ “ngăn cách mãi nghìn trùng”???... Và liệu tình yêu của họ có thể vượt qua những thử thách của số phận???... Tất cả chỉ có một câu trả lời…
Note: Trong truyện này thì đa số các nhân vật đều giữ nguyên tính cách, nhưng có một số ít sẽ bị biến đổi tính cách. Trong đó, nhiều nhất là Syaoran (theo hướng xấu đi đấy). Vì thế, nếu các bạn không thích thì làm ơn back ra nhé!!!
Giới thiệu nhân vật Syaoran
Xuất thân là con trai duy nhất của Ma vương, mang trong mình hai dòng máu cao quý của Địa giới là Vampire thuần chủng và Ghost. Sau đó, anh được nhường ngôi, lên đứng đầu cả Địa giới. Tính tình thì khó mà biết rõ. Nhưng thể hiện rõ nhất là vẻ lạnh lùng và sự khát máu trong con người của anh. Ngoài ra, còn có một tính cách mà khi độc thì các bạn sẽ biết.
Sakura
Là con gái út trong một gia đình nghèo, nhà có hai anh em. Anh trai cô tên là Touya. Sakura là một cô gái rất hoạt bát, nhanh nhẹn nhưng đôi khi rất rụt rè.
Tomoyo
Tomoyo là con gái út của Long vương. Cô là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, có óc quan sát tinh tế và trí thông minh. Vì thế mà cô rất được thương yêu, chiều chuộng.
Eriol
Anh là Hoàng tử của Thiên cung. Tính tình của anh hài hòa, nhưng khi đã quyết làm gì thì phải là cho bằng được. Eriol đã “đổ cái rầm” khi thấy Tomoyo lần đầu tiên.
CHƯƠNG 1: KHÚC DẠO ĐẦU:
_Á!!! Hoàng tử trốn mất rồi!!! Tiếng la thất thanh của 1 cô gái phát ra từ phía phòng của Hoàng tử Eriol. Mọi người trong cung ai cũng hoảng hốt chạy đến. Hoàng tử đã không còn ở trong phòng nữa. Anh biến mất, chỉ để lại 1 lá thư như sau
"Con xin lỗi Phụ hoàng và Mẫu hậu!!! Con biết việc con làm hôm nay rất sai lầm nhưng con không thể tiếp tục sống ở cái Thiên cung này nữa. Nó khó chịu, như bị cầm tù. Vì thế, con quyết định ra đi!!! Vì vậy con mong Phụ hoàng và Mẫu hậu hãy tha lỗi cho con và đừng tìm kiếm con làm gì!!! Con nhất định sẽ không trở về đâu!!!!"
Thì ra, Eriol là Hoàng tử của Thiên cung…
Lại nói về Hoàng tử. Sau khi trốn được ra khỏi Thiên cung, anh lập tức hạ phàm. Eriol biết nếu bị bắt về, anh sẽ lại bị cầm tù và chịu phạt một lần nữa… (Óe!!! Có nghĩa là trốn đi nhiều lần rồi ấy hả???) Chân vừa chạm đất, anh lập tức phóng như bay, cứ như thể có ai đó đang đuổi theo sau lưng mình. Anh chạy mãi cho đến khi thấm mệt. Eriol dừng lại nghỉ, và anh nhìn thấy một khung cảnh rất đẹp. Chiều hoàng hôn, ánh nắng màu hồng cam len lỏi vào mọi ngõ ngách. Biển phản chiếu ánh nắng, bầu trời không một gợn mây, nhưng bây giờ nó không phải là màu xanh lam nữa mà nó mang màu hồng – màu hạnh phúc. Tiếng sóng rì rào vỗ nhẹ vào bờ cát,… và tiếng hát của ai đó rất ngọt ngào, làm cho khung cảnh đã đẹp lại càng lãng mạn hơn. Eriol chăm chú lắng nghe giọng hát đó. Tiếng hát hay đến nỗi anh như không còn là chính mình nữa. Anh đi về phía bờ biển. Càng đi xa, tiếng hát nghe càng rõ. Và Eriol đã hoàn toàn sững lại khi thấy chủ nhân của tiếng hát đó, một nàng tiên cá có mái tóc màu tím dài xõa và đôi mắt tím dịu dàng. Cô thấy anh, mỉm cười rất dịu dàng. Eriol mạnh dạn hỏi: _ Tiểu thư đây là…??? Nàng tiên cá mỉm cười dịu dàng, đáp: _ Tôi là con gái út của Long vương, tên là Tomoyo. Còn anh là…??? _ Àk! Thực ra thì… chuyện này khó nói lắm… Thấy Eriol tỏ vẻ ngập ngừng, Tomoyo cười hiền hòa, hỏi: _ Anh là người trên Thiên cung xuống có phải không? Eriol giật mình, đôi mắt như hỏi rằng sao em biết. Tomoyo lại cười, cô nhìn lướt qua anh và đáp trước khi Eriol chưa kịp hỏi: _ Tôi biết chứ! Nếu như anh để ý một chút anh sẽ thấy. Đa số người trần gian không có ai lại ăn mặc như vậy. Vả lại, bộ quần áo này chỉ có trên Thiên cung, mà chính xác hơn, nó là quần áo của Hoàng tử trên ấy. Qua đó, tôi biết anh chính là Hoàng tử Thiên cung Eriol, có đúng không? Quả đúng như Tomoyo phân tích, bộ quần áo mà Eriol đang mặc là của Hoàng tử Thiên cung hay đúng hơn, anh chính là người đó. Eriol lúc này mới cười. Anh cảm thấy rất dễ chịu khi nói chuyện với Tomoyo, như cô là người đồng cảm với anh vậy, và anh đã kể tất cả những gì mà anh phải chịu đựng cho Tomoyo nghe. Tomoyo liền bơi lên bờ cát. Bây giờ thì Eriol mới có thể thấy hết vẻ đẹp của Tomoyo. Mái tóc tím xõa dài, bồng bềnh như làn mây mỏng. Làn da trắng mịn màng. Đôi mắt màu tím trong veo, và hàng mi dài khẽ lay động. Đó là đôi mắt buồn. Nó làm cho trông Tomoyo hiền dịu hơn. Nhưng cái đẹp nhất của cô chính là chiếc đuôi cá màu bạch kim. Dưới ánh mặt trời của buổi chiều, nó tỏa sáng lấp lánh như kim sa. Nhưng khi vừa lên đến bờ cát, có một chuyện lạ đã xảy ra. Chiếc đuôi cá của Tomoyo biến mất, thay vào đó là một đôi chân trắng mịn. Còn lớp vảy cá thì tạo thành một chiếc áo đầm màu bach kim bó sát người của cô. Eriol rất ngạc nhiên về chuyện này, bởi theo anh biết người ở Thủy cung không bao giờ có thể có đôi chân để lên bờ được. Thấy Eriol ngạc nhiên đến thế, Tomoyo giải thích về chuyện này: _ Tôi biết đây là chuyện rất khó có thể xảy ra. Nhưng tôi là người đặc biệt. Từ khi còn nhỏ thì tôi đã có khả năng này rồi. Nó giống như báo trước là tôi sẽ kết hôn với ai đó là con người vậy. Nghe xong, Eriol như hiểu ra điều gì đó. Anh liền rủ Tomoyo lên phố chơi. Cô gật đầu đồng ý.
~ ooOoo ~ ooOoo ~
_ Á á á á á á á!!!!!!!!!!! Cứu tôi với!!!!!!!!!!! Có ai không??????? Cứu tôi với!!!!!!!!!!!!!!! Tiếng kêu cứu thất thanh của một cô gái (Lại tiếng thất thanh nữa!!!) Đó là một cô gái khoảng 16, 17 tuổi. Mái tóc nâu cắt ngắn và đôi mắt màu xanh ngọc là điểm nổi bật của cô. Cô đi kiếm ít củi để nấu ăn nhưng chẳng may lại gặp phải một bầy sói giữa rừng sâu. Tiếng kêu của cô mỗi lúc một nhỏ hơn… Cô đã kiệt sức và đã bị lũ sói dồn vào một gốc cây. Lúc này cô hoảng sợ vô cùng… Lũ sói tiến gần hơn, gần hơn, gần hơn,… và vồ tới định câu xé cô ra. Cô nhắm mắt lại như chuẩn bị sẵn tinh thần chờ chết… Nhưng ít phút trôi qua, không có gì xảy ra, cô hé mở đôi mắt ra nhìn. Và cô thật sự ngạc nhiên. Một chàng trai tuấn tú đã ngăn bầy sói lại, và chúng tỏ ra rất nghe lời cứ như anh là chủ của chúng. Sau đó chúng bỏ đi. Người đó tiến lại gần cô hơn. Cô có thể nhìn kĩ gương mặt của anh ta. Mái tóc anh giống màu tóc của cô nhưng đôi mắt thì đỏ rực màu máu. Tự nhiên cô thấy sợ, cảm giác lạnh cả xương sống. Anh ta mở lời trước: _ Cô không bị gì chứ? Cô gật đầu. Anh ta lại hỏi tiếp: _ Cô ở đâu? Tên là gì? Lúc này, cô mới mở miệng trả lời: _ Tôi ở phía bìa rừng, trong một căn nhà nhỏ với anh trai và bạn của anh ấy. Tôi là Sakura. Cám ơn anh đã cứu sống tôi!!! Sakura ngước nhìn anh ta lần nữa. Nhưng lần này cô thấy rõ, mắt anh ta đã chuyển sang màu hổ phách. Anh ta nói: _ Cô đang ngạc nhiên vì màu mắt của tôi chứ gì!!! Cô thấy đó, lũ sói sợ tôi vì tôi không phải là con người như cô. Tôi là Syaoran, vua của Vampire và cả Địa giới. Sakura hốt hoảng. Cô lo sợ bởi những gì cô đọc trong sách. Nó nói rằng Vampire là loài khát máu nhất, chúng sẽ hút máu con mồi cho đến khi con mồi hết máu, và chết. Cô sợ hãi vô cùng…… Syaoran nhìn Sakura lạnh lùng, buông một câu: _ Loài người yếu đuối!!! Rồi anh bỏ đi. Sakura ngồi thụp xuống, tim cô vẫn còn đập thình thịch. Cô lấy tay quệt mồ hôi trên trán, thở phù nhẹ nhõm. Rồi Sakura đứng lên, nhưng hình như là chân của cô đã bị trặc. “Chắc ban nãy do mình vấp phải cái rễ cây to tướng ở đằng kia đây mà!!” – Sakura thầm nghĩ. Cô cố đứng dậy để vác đống củi kia về, nhưng cái chân nhất định không chịu nhúc nhích mà nó còn phát đau hơn nữa. Sakura mồ hôi chảy ròng ròng, không phải vì đau mà là vì trời bắt đầu sập tối. Cô sợ nhất ở một mình trong đêm, nhưng chắc có lẽ đêm nay Sakura phải ở một mình rồi (vì cái chân lết còn không được thì làm sao mà về nhà!!) Đang ngồi sợ đến run, Sakura nghe có tiếng sột soạt ở đâu đó. Cô quay tìm xem âm thanh đó phát ra từ đâu thì thấy có một cặp mắt màu đỏ đang nhìn cô chằm chằm. Sakura sợ quá, líu cả lưỡi, không thể nào la lên được. Cô đành lùi dần về gốc cây sau lưng của mình. Và có một bàn tay nắm lấy cổ tay cô. Bàn tay ấy rất lạnh, lạnh như băng. Sakura sợ quá, la lên (Ah! La được òy kìa!!) Và người đó lên tiếng: _ Lại là cô àk????????? Sakura mở mắt ra nhìn. Thì ra đó là Syaoran, người hồi chiều đã cứu cô khỏi bầy sói. Sakura sực nhớ tới chuyện Syaoran là Vampire, cô vội rụt tay lại. Rồi cô dè dặt nhìn anh. Mắt Syaoran lại có màu đỏ, nghĩa là anh đang đi săn mồi. Sakura nuốt nước miếng cái ực, rồi nói với Syaoran: _ Nếu anh cần máu, tôi sẽ cho anh máu của tôi. Coi như là trả ơn anh đã cứu tôi lúc chiều!!! _ Cô không sợ tôi sẽ hút hết máu của cô sao? – Syaoran hỏi vặn _ Nếu như anh muốn vậy, anh đã làm thế ngay lúc anh cứu tôi khỏi bầy sói hoang, chứ không phải đợi đến bây giờ!!! – Sakura mạnh miệng nói Anh im lặng nhìn cô. Một lúc sau, anh hỏi lại: _ Cô chắc chứ? Không hối hận sao??? Sakura kiên quyết nói: _ Anh cứ uống đi!!! Tôi không sao đâu!!! Syaoran nghe nói thế đã tiến lại gần Sakura và ngồi xuống, kề sát miệng vào cổ của cô. Nanh của anh xuất hiện… Mùi máu của Sakura rất thơm. Nó làm cho anh mất kiểm soát… Và anh ôm chầm lấy Sakura, cắn thật mạnh vào cổ cô để uống máu… Cô cảm thấy đau nhưng cảm giác đó chỉ vụt qua rồi hết. Dù vậy, Sakura yếu dần đi… Cô ngất lịm, không biết gì nữa…
Hết chap 1. Chap tiếp theo: Bản nhạc tình bạn.
Được sửa bởi Tieucau_Syaoran96 ngày Wed Oct 20, 2010 6:37 pm; sửa lần 1.
Tác giả
Thông điệp
Ouji Syaoran-kun Begin
Tổng số bài gửi : 359 Tài sản : 2917
Tiêu đề: Re: [Fic Clamp] Fullmoon Sun Oct 31, 2010 2:59 pm
Chap 7 đây! Cấm đem đi post chỗ khác nếu hok có ý kiến của Sya nhé!!!
Spoiler:
CHƯƠNG 7: HỘI HOA ĐĂNG: Sáng hôm sau… Sakura lồm cồm bò ra khỏi giường. Hai tay dụi mắt, miệng cô hỏi: _ Mấy giờ rồi nhỉ??? Giọng Touya vọng từ bếp lên: _ Tới giờ ăn trưa rồi, thưa tiểu cô nương. Em ngủ khiếp thật đấy. Một giấc tới trưa luôn. Anh đây bái phục!!! Bước xuống bếp, cô lè nhè hỏi bằng giọng ngái ngủ: _ Anh Yukito lại đi nữa ạh??? Touya gật đầu: _ Ừ! Chứ hổng lẽ chờ em ngủ dậy, thưa em một tiếng rồi mới đi àh??? Thôi, đừng hỏi vớ vẩn nữa. Lo cái thân của em trước đi!!! Một lúc sau, cô bước từ trong buồng tắm ra. Touya hối thúc Sakura ăn trưa. Vì ngủ quá giấc nên cái bụng của Sakura bắt đầu kêu réo khi cô ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Bước vào bàn ăn, cô chắp hai tay nói câu “Chúc cả nhà ăn ngon miệng” rồi hì hục cho tất cả mọi thứ thức ăn vào mồm. Hồi sau, cô no đến muốn vỡ cả bụng. Touya thấy Sakura ăn ngon như thế, rất vui. Anh tiết lộ: _ Này, tối nay người ta tổ chức lễ hội hoa đăng trên phố đấy. Em đi chơi đi. Chẳng mấy lúc được vui thế này thì tranh thủ một lần chơi cho đã!!! Nghe Touya nói thế, mắt Sakura sáng rỡ: _ Thật ạh??? Thế em cám ơn anh nhé!!! Em đi rủ bạn đây!!! Rồi cô chạy một mạch ra bãi biển chỗ tảng đá to. Tomoyo đã ở đó chờ sẵn. Cô vừa trông thấy Sakura đã hí hửng thông báo: _ Cậu biết gì chưa??? Tối nay người ta tổ chức hội hoa đăng trên phố đấy!!! Sakura vui vẻ đáp: _ Ừ! Tới biết rồi. Thế nên tớ ra đây rủ cậu đi cùng này!! Cậu sẽ đi chứ??? _ Đương nhiên là tớ sẽ đi!!! Hiếm khi có dịp vui thế này mà! Phải tranh thủ chứ!! – Tomoyo đồng ý lời mời của Sakura. Đột nhiên gió lớn nổi lên, rồi cuốn thành một vòi rồng ngay sát bên tảng đá. Sakura và Tomoyo hoảng hốt. Tomoyo nói: _ Lạ nhỉ??? Thường thì ở khu này gió cùng lắm chỉ là làm cho cây hơi nghiêng chút thôi mà. Sao tự nhiên lại có một luồng gió lớn như thế??? Nhưng rồi thì gió cũng tan từ từ. Trong luồng gió cuốn thành vòi rồng ban nãy, Eriol bước ra. Tomoyo thở phào khi biết đó là do anh làm chứ không phải là do có chuyện bất thường xảy ra. Eriol bước đến chỗ Tomoyo và Sakura đang đứng, nói: _ Tôi xin lỗi nếu như có làm cho hai người hoảng sợ!!! Nhưng vì thuộc tính phép thuật của tôi là “Phong”, nên khi tôi xuất hiện nó sẽ thành ra thế!! Tomoyo nói: _ Chẳng sao cả. Không cần phải áy náy. Đây không phải do anh cố ý mà!!! Eriol cười xòa: _ Uhm!! Mà hai người đang nói gì thế??? Sakura thấy Eriol hỏi vậy, liền nói: _ Tối nay trên phố có hội hoa đăng. Eriol đi cùng chúng tôi nhé??? Eriol lập tức gật đầu ngay. Trông anh có vẻ rất vui. Mà cũng đúng. Không vui làm sao được khi mà lâu lắm rồi anh mới cùng Tomoyo đi chơi chứ. Sakura hẹn: _ Thế khi mặt trời lặn, gặp ở đây nhé??? Cả Tomoyo và Eriol cùng gật đầu đồng ý. Rồi anh tan mất trong luồng gió. Sakura quay sang hỏi Tomoyo: _ Vậy cậu và anh ta thế nào rồi??? _ Huh?? Là sao??? Tớ không hiểu!!! – Tomoyo tỏ vẻ ngạc nhiên về câu hỏi. _ Này!! Đừng làm bộ không biết!!! Cậu thực sự không biết hay giả vờ không biết??? Eriol thích cậu ra mặt luôn mà!! Chẳng lẽ cậu không thấy hay sao??? – Sakura cười đắc ý. Tomoyo nghe Sakura nói vậy, nên mặt cô từ từ chuyển dần sang màu đỏ. Tomoyo lắp bắp phản kháng: _ Cậu… đang nói vớ vẩn cái gì thế??? Anh ta mà… thích tớ sao?? Không… không thể nào!! Đừng… đùa chứ!!! _ Thôi!! Không nói nữa!!! Ai có làm thì người đó biết! Tớ không quan tâm!!! Trễ rồi! Tớ về đây! Hẹn gặp cậu tối nay!!! – Sakura trêu Tomoyo, rồi quay người đi về. _ Chào nhé!!! – Tomoyo đáp lại. Rồi cô trở về Thủy cung. Tối hôm đó… Sakura đã đứng đợi ngay chỗ hẹn. Cô mặc một bộ kimono màu hồng nhạt có hoa văn hình những cánh anh đào bay rải rác. Mái tóc chải gọn gàng, trên buộc một cái nơ hồng nghiêng về một bên. Không lâu sau, Tomoyo xuất hiện. Khỏi cần nói cũng biết, Tomoyo chắc chắn là cô gái đẹp nhất trong cả bốn thế giới – Địa giới, Thủy cung, Nhân gian và Thiên đình – khi Tomoyo mặc kimono. Bộ kimono của cô chỉ có một màu tím nhạt của hoa iris. Tóc xõa dài, vén sang bên trái, cài một bông hoa mẫu đơn. Có thể ví Tomoyo còn đẹp hơn ánh trăng rằm, đẹp hơn Hằng Nga, đẹp hơn tất cả, thậm chí là hơn cả Hoàng hậu Thiên đình. Vừa thấy Tomoyo, Sakura đã trầm trồ, xuýt xoa vẻ đẹp của cô. Tomoyo xấu hổ, mặt đỏ bừng. Thấy thế, Sakura trêu: _ Điệu này thì thế nào khi vừa trông thấy cậu, tớ dám chắc rằng tim của Eriol sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực, còn mũi anh ta sẽ chảy máu cam cho coi!!! Tomoyo bực dọc: _ Thôi đi Sakura!!! Tớ không đùa kiểu thế đâu!!! Anh ta đường hoàng là Hoàng tử Thiên cung. Còn tớ dù sao cũng chỉ là một con cá bé nhỏ trong cả đại dương bao la!!! Làm sao có thể tớ so sánh với anh ta được chứ??? Sakura bào chữa: _ Dù là “một con cá bé nhỏ trong cả đại dương bao la” thì cậu vẫn là con cá quan trọng nhất của đại dương. Ít ra cậu cũng là Công chúa Thủy cung. Mà Công chúa với Hoàng tử thì hợp quá còn gì????? _ SAKURA!!! TỚ KHÔNG ĐÙA ĐÂU!!! – Tomoyo bắt đầu gắt lên. Cả hai mải “đùa giỡn” nên không để ý Eriol đã đến. Từ xa bước tới, anh hỏi: _ Chuyện gì mà 2 người bàn tán xôn xao thế??? Tomoyo thấy Eriol liền chạy đến nói: _ Eriol, anh giúp tôi nói với Sakura rằng anh không có thích tôi đi. Cậu ấy cứ trêu tôi suốt từ nãy tới giờ kìa!!! _ Anh ta sẽ không nói được câu đó đâu!!! Tớ cá với cậu đấy!!! – Sakura cười. Eriol mặt đỏ lựng như người uống rượu, lắp ba lắp bắp: _ Ơ… Chuyện này… Chuyện này… Tomoyo nghiêng đầu nhìn Eriol, còn Sakura thì lấy tay che miệng, cười đắc ý. Nhưng lúc này thì cả 2 mới nhận ra Eriol đang mặc yukata. Bộ áo yukata sọc trắng và xám cộng với gương mặt sáng sủa, thông minh làm cho Eriol nổi bật hơn hẳn. Eriol lại ngập ngừng: _ Thế ta đi được chưa???… Trời bắt đầu tối rồi đấy!!!!… Sakura và Tomoyo nhanh nhẹn đi trước, còn Eriol chậm rãi bước theo sau. Lên đến phố, cả ba kinh ngạc nhìn xung quanh đường xá. Khắp nơi đều treo lồng đèn đủ màu sắc. Các gian hàng bày bán đủ thứ, nào mực nướng, nào sushi,… Tiếng rao hàng, tiếng nói chuyện,… làm mọi thứ trở nên ồn ả hơn thường ngày. Nhìn sơ qua khó mà biết được hằng ngày đây chỉ là một con phố rất ít người đi qua. Thế mà hôm nay người qua lại tấp nập vô cùng. Nói chung là mọi thứ trở nên rất rực rỡ, nhộn nhịp. Vừa đi, Sakura và Tomoyo tíu tít với nhau đủ chuyện. Eriol lặng lẽ bước theo sau như là một người giám hộ. Sakura đang vui vẻ cùng Tomoyo, đột nhiên cô liền thay đổi thái độ. Ánh mắt cô nhìn đăm đăm về phía một anh chàng mặc bộ yukata màu xanh rêu. Anh ta đứng dựa người dưới một gốc cây và cũng nhìn Sakura chằm chằm. Miệng Sakura mấp máy, gọi người đó: _ Anh… Anh… Sya… Syao… Syaoran!!! Anh… làm gì ở đây thế? Vừa nói, cô vừa chạy đến níu tay áo Syaoran. Anh quàng cánh tay qua người Sakura, ôm vai, tựa đầu vào đầu cô, cười dịu dàng, nói: _ Tôi đến tìm người con gái tôi yêu! Không được à??? Em không thích hả????? _ Ưm… Không phải!! – Sakura lắc đầu nguầy nguậy – Chỉ là em hơi ngạc nhiên tại sao anh bảo em về ở đây một thời gian mà lại tìm em sớm đến thế!!!! Tomoyo và Eriol đứng nhìn. Tomoyo hỏi nhỏ với Eriol: _ Vậy ra đó là Syaoran, là người đã đem Sakura đi và là vị hôn phu của cô ấy??? Eriol khẽ gật đầu. Gương mặt anh trông rất nặng nề, khó chịu. Eriol loạng choạng muốn ngã. Tomoyo đỡ lấy thân người Eriol, nói: _ Eriol! Anh không sao chứ??? Có cần về không??? Để tôi nói với Sakura nhé!!!! Eriol yếu ớt xua tay, nói khẽ: _ Không cần đâu! Tìm cho tôi chỗ ngồi nào đó cách xa chỗ của Syaoran và Sakura đang đứng là được!!! Tôi chỉ là… không chịu được âm khí của Syaoran thôi!!! Tomoyo vội vàng dìu Eriol đến một góc phố khuất người qua lại. Quả nhiên, anh khỏe lại ngay tức khắc. Eriol vuốt ngực, nói: _ Cứ mỗi lần ở những chỗ có nhiều âm khí là tôi lại như thế. Cảm giác giống như là bị bóp nghẹt vậy. Thế nên, nếu cô không phiền thì tôi và cô đi riêng với nhau nhé, Tomoyo? Tomoyo lo lắng: _ Thế để hai người họ như vậy không sao chứ??? _ Không sao đâu! Syaoran dù là Vampire đi chăng nữa thì anh ta cũng sẽ ân cần, dịu dàng với người con gái quan trọng nhất trong cuộc sống của anh ta mà!!! Cô đừng lo!!! _ Người con gái quan trọng nhất trong cuộc sống??? – Tomoyo ngạc nhiên. _ Ừ! Nhìn hai người họ là biết đang trong thời kì thắm thiết!!! – Eriol cố nhìn về phía Syaoran và Sakura đang đứng. Tomoyo cũng nhìn theo hướng đó. Quả thật, Syaoran và Sakura rất ngọt ngào (Khỏi nói cũng biết 2 người đó đang làm gì!!) Người bên đường ai cũng trầm trồ nhìn cả hai. Sakura thì ngượng không nói được lời nào. Còn Syaoran thì cứ “tự nhiên như ở nhà”, hai tay ôm ghì Sakura. Cô nhắc: _ Syaoran! Anh buông tay ra đi! Người ta nhìn kìa!! Em thấy khó chịu lắm!!! _ Gì chứ?? Anh ôm vợ của mình mà cũng không được sao?? Ở đâu ra cái luật kì cục thế hử??? – Syaoran khó chịu khi nghe Sakura nói. _ Syaoran! Em khó chịu thật mà! Ụa… – Sakura buồn nôn. Lúc này Syaoran mới buông tay. Anh nhìn Sakura đầy lo lắng: _ Em không sao chứ, Sa-ko??? Tôi xin lỗi!!! _ Về nhà đi! Em thấy mệt quá!!! – Sakura nói nhỏ. Syaoran lập tức cõng Sakura về nhà (Đương nhiên là nhà của Sakura trên Nhân gian nhá) Tomoyo vừa trông thấy cũng lập tức bảo Eriol đi theo. Về đến nhà, Touya lập tức bế Sakura từ tay Syaoran vào giường. Yukito cầm tay cô và bắt mạch (Lúc này Yukito đã đi làm về!) Hồi sau, anh lặng lẽ nhìn Touya, rồi nhìn Syaoran, Eriol và Tomoyo, nói: _ Thực ra thì cũng không có gì nghiêm trọng. Nhưng chuyện này lại rất quan trọng. Sakura không phải bị bệnh, mà là… đã có mang. Đã được 3 tuần! – Giọng Yukito trầm xuống. Touya rất shock. Còn Syaoran khỏi phải nói. Anh vui mừng đến mức muốn nhảy lên tới nóc nhà. Eriol và Tomoyo thì rất ngạc nhiên. Sakura nằm trên giường, hỏi Yukito: _ Anh Yukito, có thật là em có mang được 3 tuần rồi không??? _ Uhm! Chính xác là thế! Em có mang được 3 tuần rồi! Không sai đâu!!! – Yukito khẳng định điều anh vừa nói. Syaoran bước đến bên giường, nắm lấy bàn tay Sakura: _ Em phải sinh cho tôi một đứa con trai thật bụ bẫm đấy nhé!!! Sakura mỉm cười, nụ cười của sự hạnh phúc. Một giọt nước mắt chảy dài trên gò má của cô…
Hết chap 7. Chap tiếp theo: Kì tích xảy ra.
Miharu Begin
Tổng số bài gửi : 73 Tài sản : -4
Tiêu đề: Re: [Fic Clamp] Fullmoon Sun Oct 31, 2010 7:21 pm
ss iu quý ơi em lại xin tem ss rồi
Ouji Syaoran-kun Begin
Tổng số bài gửi : 359 Tài sản : 2917
Tiêu đề: Re: [Fic Clamp] Fullmoon Sun Oct 31, 2010 9:01 pm
CHƯƠNG 8: KÌ TÍCH XẢY RA Tối hôm đó, Sakura và Syaoran gần như thức trắng đêm. Chẳng hiểu sao, bụng của Sakura cứ đau liên tục, mãi không hết. Những cơn đau đến bất ngờ, khi thì rất dữ dội, rồi sau đó ít phút lại hết đau. Cơn đau ngắt quãng như thế khiến cho Sakura không thể nào chợp mắt được, mà nếu cô không ngủ được thì cả nhà cũng không ai ngủ được vì tiếng la hét của cô. Sakura quằn quại trên giường. Tay cô nắm chặt chiếc chăn. Mồ hôi vã ra rất nhiều. Tiếng la của cô vang vọng, đến nỗi Tomoyo ở Thủy cung cũng nghe thấy. Và tiếng la hét của cô cũng vang đến Thiên đình, chỗ Eriol đang ở. Tomoyo lập tức lên bờ, Eriol cũng nhanh chóng hạ phàm. Họ cùng tức tốc chạy đến nhà Sakura. Cả hai xồng xộc xông vào nhà và đồng thanh hỏi: _ Sakura bị gì thế??? Nói xong, hai người thở hồng hộc. Yukito đáp: _ Tình hình có vẻ tệ lắm!! Sakura đã đau như thế khoảng 5 giờ liền rồi. Bọn anh đã tìm mọi cách để làm cho cơn đau bớt đi nhưng vẫn không được!!! Không cách nào hữu hiệu cả!!! Eriol chầm chậm bước tới bên giường. Syaoran đang đỡ Sakura nhưng vẫn ngước mặt lên trừng mắt với Eriol. Eriol ngồi xuống cạnh giường, nói nhỏ với Syaoran: _ Ta sẽ không làm gì tổn hại đến cô ấy. Được chứ???? Đoạn, anh xòe bàn tay ra. Những đốm sáng li ti xuất hiện rồi từ từ tụ về bàn tay của Eriol. Một lúc sau, trên lòng bàn tay anh có một viên ngọc nhỏ màu vàng trong, sáng chói. Eriol đưa nó cho Syaoran, nói: _ Hãy giã nhuyễn nó ra, pha với nước và… một ít máu của ngươi, khuấy đều lên và cho cô ấy uống. Syaoran ngần ngừ chưa muốn làm theo lời Eriol nhưng Tomoyo đã nhanh tay giật lấy, nói với giọng trách móc: _ Trong tình huống này mà anh còn như thế nữa hả, Syaoran-san??? Eriol chắc chắn sẽ không làm hại đến Sakura đâu. Cho nên anh đừng có thành kiến với anh ấy được không?? Syaoran cúi gằm mặt không nói gì. Tomoyo liền làm ngay thứ thuốc mà Eriol đã nói. Hồi sau, cô bưng chén thuốc đã pha nước ra và nói: _ Chỉ còn vị thuốc cuối cùng… Máu của anh! Syaoran cắn vào tay của mình. Một dòng máu đen tuyền chảy ra và nhỏ xuống chén thuốc. Trong chốc lát, màu sáng của viên ngọc trong thuốc đã bị che lấp hoàn toàn bởi màu máu của Syaoran. Tomoyo đưa cho Syaoran chén thuốc. Anh nhẹ nhàng đút từng muỗng vào miệng Sakura. Thuốc có công hiệu ngay lập tức. Sakura cảm thấy hết đau ngay. Cô ngồi dậy từ từ, tay xoa xoa bụng. Cô nhìn Syaoran rồi nhìn tất cả mọi người, và ánh mắt cô dừng ở chỗ Eriol đang đứng. Cô mỉm cười nói: _ Tôi thực sự rất cám ơn anh. Nhờ anh mà con của tôi và anh ấy không sao cả!!! Eriol nhìn về phía Syaoran và Sakura nói: _ Thực ra thuốc đó chỉ có công dụng trong 2 ngày. Sau khi thuốc tan hết thì cô sẽ lại đau… Những vị thuốc trong đó thực ra chỉ là để trấn áp sức mạnh của đứa bé. Ngọc ánh sáng làm cho nó thôi không quấy phá vì Vampire vốn không ưa ánh sánh. Còn máu của Syaoran là để nuôi sống đứa bé vì nó là Vampire chỉ cần máu chứ không thể nuôi dưỡng nó như một đứa bé bình thường được!! Chính vì thế mà cô nên ở lại đây trong một thời gian dài thì sẽ tốt hơn là trở về Địa giới!!!! Nghe Eriol nói thế, mặt Sakura lập tức tái xanh. Cô sợ hãi, cả người run lên bần bật. Eriol quay đi, Tomoyo đuổi theo anh. Touya thì ngồi sụp xuống sàn, Yukito chỉ đứng im lặng. Cả gian nhà hiu hắt. Eriol chạy về phía biển. Tomoyo đuổi theo. Bất chợt, anh dừng lại, mắt hướng về phía đường chân trời, nhìn một cách tức giận. Tomoyo đứng im nhìn Eriol từ phía sau. Mặt trời từ từ nhô lên phía xa xôi của chân trời. Những tia nắng đầu tiên của ngày mới đã bắt đầu len lỏi vào từng ngách đá, bụi cây. Eriol nhìn xa xăm, như thể anh đang nhớ đến một quá khứ đau buồn. Tomoyo bước đến cạnh anh, đưa tay đặt trên vai Eriol. Anh vẫn im lặng không nói gì. Tomoyo lại tiến thêm bước nữa, rồi gục đầu vào ngực anh. Có vẻ như cô đã hoàn toàn kiệt sức sau đêm qua. Eriol đỏ mặt dù anh biết Tomoyo không có ý gì, chỉ muốn có người để tựa vào. Anh bạo dạn đưa tay ôm lấy Tomoyo. Còn Tomoyo, cô cảm thấy như được tựa vào lòng của người cha yêu quý đã mất của mình! (Sax! Eriol là papa của Tomoyo áh?? Chuyện động trời!!) Nhưng cô cũng nhận ra ngay, vòng tay của Eriol cũng rất khác so với với vòng tay của bố cô. Nó ấm áp hơn và nó rất đặc biệt. Cô không biết phải tả thế nào!! Nhưng thực sự cô cảm thấy an tâm khi tựa vào Eriol!! Thoáng chốc, mặt Tomoyo cũng đỏ lựng, tim đập thình thịch. “Chẳng lẽ… mình thích anh ta sao??… Không thể nào!!! Làm sao có thể chứ???” Tomoyo thầm nghĩ. Cô vội đẩy nhẹ Eriol ra vào nói: _ Trời sáng rồi! Tôi phải về!!! Hẹn gặp lại anh sau!!! Nói rồi, cô đã nhanh chóng biến mất trong làn nước biển xanh thẳm. Eriol xòe bàn tay ra, nhìn thật kĩ. Mùi hương của Tomoyo vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay của anh. Nhìn về hướng mặt trời, anh khẽ mỉm cười rồi quay lưng đi. Bước vào nhà, anh thấy vẻ mặt hoảng hốt của Touya. Biết có chuyện chẳng lành, anh vội chạy vào gian trong, chỗ Sakura đang nằm. Vừa thấy Sakura, anh đã đứng khựng lại. _ Không thể nào!!! Chuyện gì xảy ra thế này??? – Eriol hoảng hốt nhìn về phía Yukito – Có chuyện gì thế anh Yukito??? _ Anh cũng chẳng biết nữa!! Anh ra nhà sau để nấu chút cháo cho Sakura, đến khi trở lên thì đã thấy vậy!! Thật tình anh cũng chẳng biết phải làm sao nữa!!! – Yukito cũng hoảng hốt không kém. Trước mặt Eriol là một cảnh tượng không thể tin được. Bụng của Sakura phình to, như thể cô đã có mang chín tháng. Mồ hôi tuôn như suối, ướt hết cả tay áo Syaoran. Cô la hét, mặt xanh xao, như lúc ban nãy. Eriol chạy ngay đến bắt mạch cho Sakura. Mặt anh tái xanh rồi trắng bệch ra, không còn giọt máu. Miệng anh lắp bắp: _ Quả… không sai!! Sakura sắp… sinh rồi!! Mau… tìm người… giúp!!! Yukito bối rối: _ Chết thật!! Muốn tìm người giúp thì phải lên phố, mà vừa đi vừa về cũng phải mất ít nhất 20 phút!! Làm sao Sakura nhịn được tới đó??? Lập tức Eriol nghĩ ngay đến Tomoyo. Anh vừa chạy đi, vừa quay đầu lại nói: _ Tôi đi ra đây một chút, ít phút sau tôi về liền. Anh chạy như gió (Sức mạnh của gió mà lị!!) đến bờ biển và gọi Tomoyo. Biết Sakura có chuyện, cô lập tức trở lên Nhân gian ngay dù là chỉ mới vừa về đến Thủy cung. Cô lên bờ và nhanh chóng theo Eriol đến nhà Sakura. Vừa chạy anh vừa kể chuyện đã xảy ra cho Tomoyo nghe. Cô chau mày, lo lắng: _ Sao lại đủ thứ chuyện xảy ra với cậu thế, Sakura??? Xông vào phòng Sakura, Tomoyo bảo Touya, Yukito, Syaoran và Eriol chuẩn bị cho cô một chậu nước ấm, một miếng chăn to và một cái khăn nhỏ. Rồi cô bảo cả bốn người ra ngoài đợi. Syaoran ngồi ngoài sân, cứ thấp thỏm không yên. Cứ dăm ba phút anh lại ngoái cổ nhìn vào trong nhà, miệng lầm rầm cầu nguyện gì đó. Touya cũng y như Syaoran, anh cũng đứng ngồi không yên. Chỉ riêng Yukito và Eriol là ngồi lặng, không nói gì cả. Một lúc sau, Sakura hét một tiếng rất lớn: _ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Syaoran đứng vụt dậy, định xông cửa vào phòng nhưng Yukito đã nhanh chóng ngăn anh lại. Syaoran nhăn mặt khó chịu nhưng rồi cũng ngồi xuống. Sau tiếng hét của Sakura là tiếng khóc của trẻ con. Lúc này Tomoyo mở cửa phòng, trên tay bế một đứa bé trai bụ bẫm đang khóc và trao nó cho Syaoran. Đang khóc nhưng khi vừa thấy mặt Syaoran, đứa bé nín bặt, không khóc nữa mà mỉm cười, hai tay quơ quơ, trông rất đáng yêu. Syaoran bế đứa bé vào phòng, ngồi cạnh Sakura và trao cho cô đứa bé. Sakura nước mắt lưng tròng, áp má vào khuôn mặt đáng yêu của hình hài bé bỏng cô đang bế trên tay. Lúc này, Eriol bắt đầu tra xét Syaoran: _ Ngươi đã cho cô ấy ăn những gì ở Địa giới?? _ Chỉ là vài miếng thức ăn như trên Nhân gian thôi!! Chẳng có gì đặc biệt cả!!! – Syaoran trả lời câu hỏi của Eriol một cách sơ sài. _ “Vài miếng thức ăn” ư?? “Chẳng có gì đặc biệt” ư??? Sao ngươi có thể vô tâm như thế chứ??? Ngươi có biết chính vì “vài miếng thức ăn chẳng có gì đặc biệt” đó mà Sakura mới xảy ra hiện tượng kì lạ này không hả??? – Eriol tức giận hét lớn. Lúc này thì tất cả mọi ánh nhìn đều hướng về Syaoran. Anh vẫn giữ khuôn mặt lạnh băng, hỏi ngược lại Eriol: _ Ngươi nói gì ta không hiểu!!! _ Ngươi có biết thức ăn ở Địa giới chỉ có người ở Địa giới mới ăn được không?? – Eriol hỏi Syaoran. _ Chuyện đó thì ta biết!! – Syaoran vẫn bình thản trả lời. _ Vậy ngươi có biết người Nhân gian ăn vào sẽ bị gì không??? – Eriol tiếp tục hỏi. _ Đương nhiên là biết!!! Họ sẽ chết!!! – Syaoran vẫn dửng dưng. _ Vậy thì ta nói cho ngươi biết. Đối với các cô gái “Bride” là người Nhân gian, khi ăn phải thức ăn Địa giới, nếu là bình thường thì họ sẽ chết. Nhưng nếu khi đang có mang, họ sẽ không chết mà sẽ xảy ra hiện tượng kì lạ như của Sakura. Mà người Nhân gian gọi là “sinh non”. Và hiện tượng đó sẽ xảy ra ở tuần thứ ba của tháng đầu thai kì. Nhưng điều đặc biệt là những đứa bé đó sẽ có một sức mạnh vô biên, có thể nắm trong tay cả bốn thế giới và có thể tự do qua lại giữa các thế giới mà không hề bị ảnh hưởng của kết giới!!! Chính vì thế mà những đứa trẻ đó luôn là mục tiêu của các Thiên tướng ở Thiên đình. Tôi muốn nhắc cho cậu biết, nếu muốn đứa bé này sống sót thì hãy đem nó về Địa giới đi!!! – Giọng Eriol chua chát. Syaoran bàng hoàng nhớ lại bài học khi anh vẫn còn là một đứa trẻ. Nó giảng giải các vấn đề này rất kĩ. Vậy mà anh lại quên mất. Cũng chính vì lý do này mà các Vampire thường chọn cho mình bạn đời là Ghost hoặc Devil. Sakura nhìn Syaoran đầy hoang mang, lo lắng. Cô đặt đứa bé xuống giường, níu tay áo Syaoran, nói khẽ: _ Mình trở về Địa giới đi anh!! Em không muốn ở đây nữa!!! Em không muốn ở đây nữa!!! Về đi anh!!! – Giọng Sakura như lạc hẳn đi, cô khẩn khoản cầu xin Syaoran. Anh ôm lấy Sakura rồi nhẹ gật đầu. Touya khó chịu ra mặt, nói: _ Chỉ cần đem đứa bé ấy về địa giới thôi!! Để Sakura ở lại đây!!! Đây là nơi nó thuộc về. Nó không được đi đâu cả!!! Sakura hoảng loạn nhìn Syaoran. Cô quay sang Touya, nước mắt đã trào ra, nói: _ Em xin anh, Touya-nii!! Đừng làm khó em nữa!!! Em muốn được bên cạnh Syaoran và con trai của chúng em!!! Xin anh hãy cho em được đi cùng anh ấy!!!! – Vừa nói, cô vừa níu tay Syaoran thật chặt, như thể cô sợ buông ra thì Touya sẽ kéo cô tránh xa Syaoran. Syaoran trước đây chưa từng phải cúi đầu cầu xin ai nay cũng mở miệng: _ Tôi xin anh hãy cho cô ấy đi cùng tôi!! Tôi sẽ không làm cho cô phải khóc và tôi cũng hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho cô ấy!!! Xin anh chấp thuận!!!! Touya thấy thế cũng đành nhượng bộ. Anh nói nhỏ nhưng kiên quyết: _ Được!! Nếu cậu đã nói thế thì tôi cũng đồng ý cho Sakura đi. Nhưng với một điều kiện: Tôi sẽ thường xuyên xuống đấy thăm nó như tôi đã từng làm các đây một năm. Và nếu tôi thấy Sakura khóc, tôi sẽ đem con bé về Nhân gian ngay mà không cần biết lý do tại sao Sakura khóc!! Cậu đồng ý chứ??? Syaoran nhìn Touya bằng một ánh mắt cương trực, khẽ gật đầu. Rồi anh đỡ Sakura đứng dậy, giúp cô bế đứa bé. Và anh dùng phép thuật xuyên không gian để trở về Địa giới. Touya nhìn Sakura đầy lo lắng, vẫy tay chào cô. Sakura cũng chào Touya và mỉm cười nhìn Tomoyo, Eriol và Yukito. Bóng cô nhạt dần rồi biến mất hẳn. Yukito rất ngạc nhiên những gì đã xảy ra với anh, với Sakura và với tất cả mọi người. Touya biết không thể giấu Yukito được nữa nên đem kể mọi chuyện cho Yukito nghe. Và anh rất ngạc nhiên kèm theo một nụ cười thích thú. Eriol và Tomoyo cũng nói cho Yukito biết về thân phận thực sự của họ. Mọi chuyện đã gần như sáng tỏ, chỉ còn một chút nữa thôi… Về Sakura và Touya…
- Bố cục: 1. khó nhìn. Đáng lẽ phải cách dòng giữa các câu thoại hoặc các đoạn văn với nhau.
2. quá lạm dụng các dấu câu. Chấm hỏi, chấm cảm liên tục dù rằng câu nói đó chẳng có gì đặc biệt.
-Nội dung: 1. Thoại, kể quá nhiều khiến tình tiết truyện đi nhanh.
2. Tình tiết truyện thật sự đi rất nhanh. nó cứ đi vùn vụt như xe chạy trên đường cao tốc ấy. và thật sự thì chị chẳng hiểu fic muốn hướng về kết thúc gì.
3. có một số cảnh k phù hợp với 13+ (mặc dù nó cũng chỉ lướt qua rất nhanh). nếu cảnh nào nóng thì nâng rating chap đó lên. k thì nâng rating toàn fic.
Kết luận: fic khá nhạt, không thấy hơi hướng tình yêu và thử thách số phận dành cho họ đâu cả. Tính cách của nhân vật còn mờ nhạt, nội tâm của nhân vật cũng chưa được đào sâu. Đã đến chap 8 rồi mà chị vẫn không hiểu ý tác giả là gì.
- Bố cục: 1. khó nhìn. Đáng lẽ phải cách dòng giữa các câu thoại hoặc các đoạn văn với nhau.
Cái này em không hứa là có sửa hay không đâu!! Không chắc!!!
2. quá lạm dụng các dấu câu. Chấm hỏi, chấm cảm liên tục dù rằng câu nói đó chẳng có gì đặc biệt.
Sr! Nhưng thành thói quen mất rồi ạh!!!
-Nội dung: 1. Thoại, kể quá nhiều khiến tình tiết truyện đi nhanh.
Vâng! Em cũng thấy thoại hơi nhiều!! Sẽ cố lược đi bớt!!
2. Tình tiết truyện thật sự đi rất nhanh. nó cứ đi vùn vụt như xe chạy trên đường cao tốc ấy. và thật sự thì chị chẳng hiểu fic muốn hướng về kết thúc gì.
Cái này thì ss cứ từ từ ạh! Cái j rồi thì cũng đâu vào đấy thôi!!
3. có một số cảnh k phù hợp với 13+. nếu cảnh nào nóng thì nâng rating chap đó lên. k thì nâng rating toàn fic.
Em sẽ nâng rating toàn fic ạh!!
Kết luận: fic khá nhạt, không thấy hơi hướng tình yêu và thử thách số phận dành cho họ đâu cả. Tính cách của nhân vật còn mờ nhạt, nội tâm của nhân vật cũng chưa được đào sâu. Đã đến chap 8 rồi mà chị vẫn không hiểu ý tác giả là gì.
Em thuộc dạng "dây cây dưa" Nên mong ss thông cảm về cái khoản "thử thách số phận" Cái đó từ từ nhaz ss!! Còn tính cách nhân vật thì... =='' Đúng như ss nói!! Fic hơi nhạt thật!!! Nhưng em sẽ cố dặm chút muối chút đường vào mà!!! Ss chờ em ở những chap sau nhé!!! __________________________
Cuối cùng thì em thật cám ơn ss!! Nhờ ss thẳng thắn nên em mới rút kinh nghiệm đc ạh!!! Thanks ss cái nè!! ^^