Syaoran Fan Club
Bạn là một fan "cuồng" đúng nghĩa của Syaoran???
Còn đợi gì nữa mà không tham gia ngay 4rum của mình!!!
Ở đây, bạn sẽ gặp được những người có cùng sở thích với bạn để cùng chia sẻ, vui chơi, tìm hiểu,... mọi thứ về sama của bạn!!!
Đăng kí nào!!!
Syaoran Fan Club
Bạn là một fan "cuồng" đúng nghĩa của Syaoran???
Còn đợi gì nữa mà không tham gia ngay 4rum của mình!!!
Ở đây, bạn sẽ gặp được những người có cùng sở thích với bạn để cùng chia sẻ, vui chơi, tìm hiểu,... mọi thứ về sama của bạn!!!
Đăng kí nào!!!
Syaoran Fan Club
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Syaoran Fan Club

We are the one
 
Trang ChínhLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập
Bài gửi sau cùng
Bài gửiNgười gửiThời gian
[ ]Đã lâu lắm r nhỉ ÒvÓ Có ai biết tui hông? Sun May 11, 2014 11:55 am
[ ]Thắc mắc - góp ý Mon Oct 07, 2013 12:28 pm
[ ]Bạn thấy Syaoran thế nào? Fri Jun 21, 2013 9:10 pm
[ ]mem mới ~ mong giúp đỡ Thu Jun 20, 2013 8:51 am
[ ][Fanfic Clamp] Destiny - I love you Thu Jun 20, 2013 8:46 am
[ ]Các mem mới vào đây giới thiệu mình nha!! Thu Jun 20, 2013 8:42 am
[ ]Đăng kí các Chủng tộc!!!! Tue Jun 11, 2013 2:34 pm
[ ]Tại sao các chủng tộc không còn chịu tiếp nhận thêm thành viên mới Sun May 26, 2013 11:08 am
[ ]Hình Syaoran nè mọi người ơi!!!!!!!! Wed Mar 06, 2013 9:09 pm
[ ][fanfic] Ôi! Thần tượng! Sat Oct 20, 2012 4:24 pm
[ ][Fanfic]Câu chuyện ngắn của 3 cậu bé Thu Oct 18, 2012 8:57 am
[ ][fanfic] Tsubasa: Chuyến đi mới Wed Oct 03, 2012 4:48 pm
[ ]MN ơi trở lại với SFC đi nào Sun Sep 30, 2012 2:40 pm
[ ]Sasy khai trương nhà lên thớt nhân dịp ...mở lại SFC Sun Sep 30, 2012 2:00 pm
[ ]chào mn,đây là nick 2 cua mình Mon Sep 24, 2012 6:11 pm
Similar topics

Share | 
 

 [Fanfic GA] Namida - nước mắt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Neko_chan
Begin
 Begin
Neko_chan

Tổng số bài gửi : 13
Tài sản : 294

[Fanfic GA] Namida - nước mắt _
Bài gửiTiêu đề: [Fanfic GA] Namida - nước mắt   [Fanfic GA] Namida - nước mắt I_icon_minicatSun Oct 24, 2010 3:28 pm

Author: Neko_chan
Fic title: Namida – Nước mắt
Disclaimers: các nhân vật trong truyện thuộc về Higuchi sensei
Category: Original
Genres: Romance, Sad
Pairing: Natsume X Mikan
Rating: T [đã biết đọc, đầu óc vẫn còn chút trong sáng, tính cách lãng mạn (tên nào tâm hồn khô cằn thì đề nghị back ngay lập tức)]
Fic dành cho những ai đã từng đọc Gakuen Alice.Mở đầu“Mẹ ơi, hoàng tử có khóc cho nàng tiên cá không mẹ?” – Một cô bé ngước đôi mắt to tròn hỏi mẹ buồn bã.
Bà mẹ thoáng ngập ngừng rồi đáp:
“Có chứ, con ạ! Hoàng tử đã khóc cho nàng tiên cá, người đã hi sinh cả cuộc đời vì chàng!”
Nhưng, sự thật có phải vậy không?

Chap 1: Khởi điểm

[Fanfic GA] Namida - nước mắt 44

Ánh nắng trải dài vàng mượt trên cánh đồng xanh mát tạo một vẻ thanh khiết bình yên. Mikan bước chậm rãi trên đường, lòng ngập tràn niềm vui. Có lẽ lâu lắm rồi cô mới được hưởng một niềm vui nhẹ nhàng như vậy. Hotaru, chị cô đi bên cạnh vẫn luôn giữ vẻ mặt điềm đạm, không bộc lộ chút cảm xúc.
“Mikan, đừng thơ thẩn nữa, mau về quán đi. Hôm nay có hai người khách đặt phòng đấy!”
Mikan dường như cũng chẳng quan tâm lắm, cô còn mải đùa nghịch với những con bướm sặc sỡ hai bên đường. Hotaru bỏ mặc đứa em, chạy nhanh về nhà. Mikan vừa la vừa đuổi theo vội vã:
“Chị Hotaru, đợi em với!”
Nhưng Hotaru chẳng theo nghe, còn chạy nhanh hơn trước. Thế là người trước kẻ sau rượt đuổi luôn về quán thì mới dừng lại được. Mikan gập người thở dốc. Vừa lúc đó, hai vị khách bước vào:
“Hôm qua chúng tôi đã đặt phòng ở đây, Nogi Luca và Hyuga Natsume!”
Mikan vội quay lại:
“Vâng, xin mời 2 anh lên phòng 101.”
Hai vị khách là hai người con trai. Một người mái tóc vàng óng và đôi mắt xanh biếc hết sức dễ thương. Còn người kia có mái tóc đen mượt và một đôi mắt đỏ như máu. Mikan nhìn sững vào đôi mắt đỏ lạ lùng của vị khách Natsume.
“Anh vừa khóc à?”
“Sao cô lại nghĩ thế?” – Natsume ngạc nhiên.
“Tôi thấy đôi mắt anh đỏ hoe, và trông thật buồn, như thể nỗi buồn được chôn kín đáy lòng ấy!”
Natsume sững người. Từ trước đến nay chưa ai nói với anh như thế.
“Nếu tôi buồn, cô sẽ an ủi tôi chứ?”
Mikan gật đầu:
“Tôi sẽ ở bên cạnh anh nữa nếu điều đó làm anh thoải mái hơn!”
Rồi cô mỉm cười nhẹ, Natsume bỗng cảm thấy hơi bồi hồi, anh vội quay mặt đi.* * *Quán Nụ cười vừa là quán trọ, vừa là quán ăn của hai chị em Hotaru và Mikan (Hotaru được ba mẹ Mikan nuôi từ nhỏ và coi như con đẻ). Quán được ba mẹ họ dựng nên nhưng chẳng may hai người đã qua đời, nên tất cả các công việc trong quán đều do Hotaru quản lí. Có lẽ vì được ba mẹ phù hộ nên quán khá đông khách, không bao giờ chị em họ phải thiếu thốn. Mikan rất được mọi người yêu mến vì cô ngây thơ, trong sáng đến độ ngốc nghếch. Nhưng từ sau ba mẹ mất, Mikan bỗng mất một phần kí ức trước đó, nếu cố nhớ lại cô sẽ phải hứng chịu những cơn đau đầu khủng khiếp. Tuy vậy, cô vẫn muốn tìm lại được kí ức đấy, vì cô có cảm giác đó là một kí ức rất quan trọng đối với mình.* * *Từ sau lần gặp vị khách có đôi mắt đỏ, Mikan cảm thấy tâm trạng hơi là lạ. Vừa làm việc mà cô vừa vẩn vơ nghĩ về Natsume, cô cảm thấy anh rất quen thuộc nhưng không nhớ được là đã từng gặp ở đâu. Nỗi băn khoăn đó cứ bám lấy cô đến tận khi màn đêm buông xuống. Mikan thu dọn quán, sau đó tắm rửa rồi đi ngủ. Giấc ngủ đến với cô nhẹ nhàng, chứ không trăn trở như cô vẫn nghĩ. Và cô có một giấc mơ thật kì lạ…“Mày làm vỡ bức tượng thiên thần rồi! Suốt đời này mày sẽ gặp bất hạnh!”“Ba, mẹ, đừng bỏ con. Tại sao ba mẹ lại đi chứ. BA! Tỉnh lại đi ba! MẸ! Mẹ dậy đi!” – Tiếng khóc của cô gái nhỏ vang lên đầy đau đớn và vô vọng, dù rằng cô biết hai người sẽ chẳng thể mở mắt lần nữa..“Đừng đi, Mikan! Xin em, đừng đi! Anh không thể sống nếu thiếu em! Xin em, tỉnh lại đi! Mikannnn…!”“Mi sẽ không bao giờ được hạnh phúc! Không bao giờ!”
“Tại sao chứ? Tôi không làm sai gì cả! Tại sao tôi không được hưởng hạnh phúc như bao người khác? Tại sao bất hạnh cứ bám lấy tôi? Tại sao!?…” – Tiếng thét vẫn cứ vọng mãi, bàng hoàng. Không gian đen tối lạnh lẽo, không ai ở bên cô! Không một ai!
Mikan tỉnh dậy, nước mắt cũng cứ thế mà ướt đẫm gối. Cuộc đời của cô bé trong giấc mơ thật đau khổ. Và cô bé cũng mồ côi, giống như cô. Mikan cảm thấy cô bé đó rất gần gũi với mình, như thể hai người là một. Nhưng cô vội phủ định cái ý nghĩ đó đi, vì một số điều cô thấy trong mơ cô chưa từng trải qua bao giờ.
Kiếp trước…?
Bỗng cô cảm thấy hơi váng đầu và chóng mặt.* * *Natsume dậy sớm hơn thường lệ. Anh đi dạo ra ngoài một mình, cố nhón chân thật nhẹ để không làm cậu bạn thức giấc. Mặt trời còn chưa lên, sương và hơi rét khẽ lan tỏa. Chợt, anh trông thấy dáng người nhỏ nhắn của Mikan lướt qua. Mikan cũng nhìn thấy anh, mỉm cười chào:
“Chào anh. Anh dậy sớm nhỉ!”
“Cô đi đâu đấy?”
“Tôi ra vườn hoa, anh đi theo không?” – Mikan cười tươi.
Natsume gật đầu. Mikan dẫn lỗi đi qua một đoạn đường dài và dẫn tới một khu vườn nhỏ toàn hoa rất đẹp.
“Một mình cô trồng những cây hoa này à?”
“Đúng vậy! Chị Hotaru mà biết sẽ mắng tôi chết mất. Thế nên anh không được kể cho ai đâu đấy. Anh là người đầu tiên tôi nói cho biết đó!”
Mikan âu yếm ngắm nhìn và tỉa tót cho các cây hoa một cách khéo léo. Natsume chỉ một cành hoa cúc đại đóa, nói:
“Cô cho tôi ngắt bông hoa này nhé!”
”Tôi sẽ cho anh, nhưng anh không được ngắt. Hoa cũng có những sinh mệnh. Nếu anh ngắt thì nó sẽ ở bên anh nhưng chỉ trong vài ngày, thậm chí vài giờ rồi nó sẽ chết héo. Còn nếu anh để chúng ở đây thì dù nó không ở bên anh nhưng nó sẽ mãi mãi tỏa hương và khoe vẻ đẹp rực rỡ của chúng.”
Natsume xúc động nhìn Mikan.
“Những bông hoa này thật may mắn vì được cô chăm sóc!”
Mikan im lặng. Cô quay đi, đôi má khẽ ửng đỏ, và cô mỉm cười dịu dàng, tựa như những cánh hoa bồ công anh bay trong gió.
Hai người họ nói đôi ba chuyện về gia đình. Natsume cũng là một cậu bé mồ côi. Cậu đi tìm người con gái mà cậu yêu thương từ hồi còn bé. Luca – cậu bạn thân sát cánh bên Nats cùng tìm cô gái ấy mà không hề ca thán nửa lời.
Mikan cảm động trước tình cảm chân thành của Natsume và chúc cậu sớm tìm được cô gái thời thơ ấy của cậu. Hai người họ nói chuyện thật vui vẻ như đã quen thân từ lâu lắm. Mikan bỗng kêu lớn:
“Ôi, muộn giờ rồi. Chị Hotaru sẽ mắng tôi mất!”
Cô vội vã đứng lên và định chạy về nhà. Bỗng một cơn buốt óc chạy vụt qua, Mikan khẽ lảo đảo. Rồi cô chợt không còn cảm thấy gì nữa. Tất cả chỉ còn lại một không gian đen tối sâu thẳm…



Chữ ký của Neko_chan



Được sửa bởi Neko_chan ngày Sun Oct 24, 2010 3:29 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Neko_chan
Begin
 Begin
Neko_chan

Tổng số bài gửi : 13
Tài sản : 294

[Fanfic GA] Namida - nước mắt _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic GA] Namida - nước mắt   [Fanfic GA] Namida - nước mắt I_icon_minicatSun Oct 24, 2010 3:28 pm

Chap 2: Không điểm dừng

[Fanfic GA] Namida - nước mắt 51

Mikan tỉnh dậy và cô thấy mình đang nằm trên giường. Cô đưa mắt nhìn xung quanh và thấy trên ghế Natsume đang gục đầu lên bàn ngủ. Thấy động, Nats tỉnh dậy và đôi mắt bỗng ánh lên niềm vui khi thấy Mikan.
“Tại sao tôi lại nằm trên giường vậy?”
“Cô không nhớ gì à? Đột nhiên cô bị ngất giữa đường nên tôi đã cõng cô về đây. Cô đã ngủ suốt hai ngày rồi đấy! Nhưng cô đừng lo, thầy lang đã nói cô chỉ bị say nắng thôi.”
Chợt Natsume nhìn thẳng vào mắt Mikan khiến cô cảm thấy bối rối.
“Mikan! Em có còn nhớ anh không?”
“Tôi không hiểu…?”
“Cô gái năm xưa ở bên anh chính là em! Anh đã cảm nhận được điều đó ngay từ lúc thấy em. Nhưng chỉ khi nhìn thấy vết sẹo ở bả vai em thì anh mới có thể khẳng định chắc chắn. Mikan!”
Mikan cảm thấy đầu nhức như búa bổ. Cô bịt tai, hét lên. Natsume ôm cô vào lòng, trầm ấm nói:
“Đừng sợ, đã có anh ở đây!”
Và lần đầu tiên, trong suốt mười năm qua, kí ức bị mất đã ùa về bên Mikan.“Cút đi! Mày là tai họa của dân làng! Đừng để chúng tao nhìn thấy mặt mày nữa!”
Những người dân đang ném những hòn đá vào một cậu bé. Cậu ngước đôi mắt đỏ ánh lên van xin và giận dữ tột cùng.
“Đồ khốn! Mày còn chưa đi sao!?”
Cậu bé vụt chạy thật nhanh, thật nhanh sao cho tránh khỏi những lời chửi bới, những ánh nhìn đay nghiệt của dân làng.
Cậu ngồi một mình dưới bóng râm của cây đa cổ thụ. Tại sao lại ruồng bỏ tôi chứ? Tôi có lỗi gì đâu. Chỉ vì đôi mắt đỏ này thôi sao? Chẳng lẽ ai có đôi mắt đỏ cũng đều là những ác quỷ sao? Cậu khóc, lần đầu tiên trong đời cậu khóc. Thật cay đắng!
“Cậu có chuyện gì buồn à?”- Một giọng nói trong trẻo vang lên.
Cậu bé ngửng mặt. Một cô bé trạc tuổi cậu có đôi mắt màu nâu trông rất hiền lành. Có lẽ cô ấy khác với những người dân làng kia.
“Đừng lại gần tôi! Tôi là ác quỷ mang họa đấy!”
Cô bé mỉm cười:
“Không, cậu không phải ác quỷ. Ác quỷ sẽ không bao giờ khóc!”
Cậu bé sững người, cảm thấy như vừa được an ủi.
Cô bé hỏi:
“Tớ là Mikan. Còn cậu?”
“Tôi là…Natsume!”
“Vậy cậu có thể cho tớ biết tại sao cậu khóc không? Có thể tớ không an ủi được cậu nhưng tớ sẽ ở bên cậu cho đến khi cậu hết buồn!”
Natsume thoáng ngập ngừng, rồi cậu kể hết mọi chuyện cho cô bạn mới quen. Cậu nghĩ khi nghe xong, cô bé sẽ bỏ chạy và lại gọi cậu là ác quỷ như bao người khác. Cũng phải thôi. Nhưng không, Mikan không bỏ chạy, cũng không gọi cậu là ác quỷ. Cô khóc. Natsume nhìn cô bối rối.
“Thật là bất công! Tại sao cậu bị ruồng bỏ chỉ vì có đôi mắt đỏ chứ! Sinh ra như vậy nào có lỗi gì đâu!”
Natsume cười chua chát. Gương mặt của cô bé ướt đẫm nước mắt. Và cô ôm chầm lấy cậu.
“Cậu yên tâm nhé! Dù có chuyện gì tớ cũng sẽ đứng về phía cậu!”
Một cô gái lạ lùng mang cho cậu đến những cảm xúc bồi hồi thật kì lạ.“Mikan, nhóc đừng lại gần thằng ác quỷ đó. Nó sẽ nguyền rủa mày đấy!”
“Thằng khốn! Mày còn chưa cút khỏi nơi này sao? Không, sao mày không chết luôn đi cho rồi. Mày sống chỉ mang lại bất hạnh cho chúng tao! Mày còn dụ dỗ cô bé ngây thơ như Mikan nữa!”
Mikan dang tay ra đứng chắn cho Natsume.
“Mọi người dừng lại đi, cậu ấy không là ác quỷ gì hết!”
“Tránh ra, Mikan!”
Một hòn đá sắc nhọn đang nhắm thẳng vào Nats. Không chút chần chừ, Mikan hét lên một tiếng và ôm lấy chắn cho cậu bạn. Hòn đá sượt qua vai cô bé để lại một vết thương dài. Mọi người ngỡ ngàng.
“Con bé bị thằng kia tẩy não rồi! Cần phải tách chúng ra…!”
Nhưng lúc này đây, Mikan không còn nghe thấy gì nữa…Rồi lúc Mikan tỉnh lại thì Natsume đã đi rồi…Mikan tỉnh dậy. Cô đã khôi phục hoàn toàn trí nhớ. Cô vội ôm chầm lấy Natsume.
“Lúc đấy em sợ lắm. Em nghĩ họ đã giết anh mất rồi! Sau đó, ba mẹ em…họ qua đời! Em cũng mất đi những kí ức trước. Xin lỗi anh!”
Natsume siết nhẹ tay cô.
“Em ngốc quá, người phải xin lỗi là anh. Anh chỉ mang lại sự buồn phiền và những khó khăn cho em!”
“Không, không phải, từ lâu…em đã muốn nói “Em yêu anh, Natsume!”
“Anh cũng vậy!” – Natsume mỉm cười ấm áp.
Và hai người họ hôn nhau say đắm. Một nụ hôn tuyệt vời và lãng mạn. Nụ hôn của tình yêu bị chôn kín suốt mười năm. Nụ hôn của một tình yêu chân thành.* * *“Và…số tiền chị cho em tiêu vặt mà em không mua gì cả. Tất cả đi đầu tư cho cái vườn hoa đó của em!” – Hotaru gầm gừ.
“Em xin lỗi! Nhưng em rất thích hoa!” – Mikan lo lắng nói. Khi cô bị ngất, Hotaru đã biết cô lén đi trồng hoa.
Hotaru nhìn Mikan rồi thở hắt:
“Thôi được, em muốn làm gì thì làm, chị không quan tâm nữa. Có gì thì cũng đừng nhờ vả gì chị đấy!”
“Chị…!” – Mikan kêu lên ngao ngán.
Natsume từ đâu đến nắm tay Mikan.
“Chị em chỉ nói thế thôi chứ thực ra cô ấy quan tâm tới em lắm. Cũng nhờ việc này mà anh mới nhận ra em!”
Mikan mỉm cười. Đúng vậy, từ hôm nay, cuộc đời cô sẽ hạnh phúc. Trong giấc ngủ, Mikan không còn gặp ác mộng nữa. Cô thấy mình và Natsume sẽ kết hôn và sống thật ui vẻ.
Nhưng làm sao cô ngờ được bất hạnh chỉ mới bắt đầu…Một trận ho dai dẳng khiến Mikan bị thức tỉnh lúc nửa đêm. Cô ho sặc sụa như không thể dứt. Hơi thở cũng yếu. Mikan giơ tay lên. Máu…Hay tay cô đầy những máu. Không thể nào. Mình đâu bị bệnh gì? Mikan lo lắng. Nhưng trước mắt cô vẫn không muốn để mọi người thêm lo lắng. Cô lau tay và chìm vào giấc ngủ bồn chồn.* * *“Chị Hotaru, hôm nay em lên phố chơi nhé!”
“Cũng được, chị gọi Anna với Nonoko sang làm phụ vậy!”
Natsume vừa hay đi ngang qua:
“Anh cũng lên phố với em nhé?”
Nhưng Mikan lắc đầu:
“Không, anh ở nhà đi. Em mua mấy đồ về nhanh thôi. Chuyện con gái mà!”
Rồi nhân lúc Natsume còn đương ngơ ngác, Mikan chạy nhanh lên phố. Cô vào bệnh viện để kiểm tra sức khỏe tổng hợp. Sau hơn tiếng làm xét nghiệm, Mikan ra ngoài ngồi chờ kết quả. Mười phút sau, bác sĩ bước ra cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm, gương mặt ông thoáng lộ vẻ thương hại. Mikan hơi lo lắng và cô vội vã đọc kết quả. Dòng chữ chẩn đoán bệnh MÁU TRẮNG đập vào mắt cô như sét đánh…



Chữ ký của Neko_chan



Được sửa bởi Neko_chan ngày Sun Oct 24, 2010 3:31 pm; sửa lần 1.
Về Đầu Trang Go down
Neko_chan
Begin
 Begin
Neko_chan

Tổng số bài gửi : 13
Tài sản : 294

[Fanfic GA] Namida - nước mắt _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic GA] Namida - nước mắt   [Fanfic GA] Namida - nước mắt I_icon_minicatSun Oct 24, 2010 3:29 pm

Chap 3: Kết thúc

[Fanfic GA] Namida - nước mắt 42471437

Mikan lững thững về nhà trong tâm trạng buồn khôn tả. Chữa trị bệnh cần một khoản tiền rất lớn, mà cần phải người có tủy thích hợp để cấy ghép. Cô lại không còn người thân nào. Hotaru chỉ là chị nuôi của cô. Hay nói cách khác là vô phương cứu chữa. Cô bần thần cả người. Mikan không muốn mọi người thêm lo lắng, khổ sở, đặc biệt là với Natsume. Nếu một ngày mình chết, anh ấy sẽ đau khổ lắm. Mình phải chia tay với Nats thôi. Mikan cắn môi.* * *“Em muốn chia tay với anh?” – Natsume ngỡ ngàng hỏi.
Mikan cố giữ cho gương mặt lạnh tanh:
“Đúng vậy! Em cứ nghĩ là em yêu anh, nhưng không.”
“Nhưng…Mikan…tại sao?”
Cô quay ngoắt, cố nén những giọt nước mắt.
“Không tại sao cả. Tất cả chấm dứt tại đây thôi!”
Chấm dứt.Mikan đóng cửa phòng và những giọt nước mắt tuôn rơi. Dù rất đau lòng nhưng cô không muốn Nats sẽ phải chịu khổ vì mình. Đúng vậy. Chỉ mình đau khổ thôi là được rồi. Chỉ mình cô thôi.Natsume đau đớn nhìn cô bỏ chạy. Cả đời này anh không thể yêu một cô gái khác ngoài Mikan. Cô cũng nói là cô yêu anh. Nhưng tại sao lại chia tay với anh chứ? Chẳng lẽ cô ấy chỉ thương hại mình thôi sao?Hai con người, hai tâm hồn luôn hướng về nhau nhưng lại không thể ở bên nhau. Mỗi người dần cách xa nhau với một trái tim tan vỡ…* * *XOẢNG!
“Mikan, đây là cái đĩa thứ năm em làm vỡ đĩa trong ngày rồi đấy. Tháng này chị sẽ trừ lương!”
“Em xin lỗi!” – Mikan lúi húi dọn những mảnh vỡ.
“Đầu óc em hôm nay sao thế hả!?” – Hotaru bực mình.
Mikan im lặng. Cô không thể trả lời.Natsume định sẽ trả phòng trong hôm nay, nếu Mikan ở bên anh sẽ đau khổ thì anh sẽ ra đi. Nhưng anh đã từng thề rằng cả đời này sẽ bảo vệ một người con gái duy nhất – Mikan. Cho dù cô ấy không đáp lại tình yêu của anh, nhưng suốt đời này anh vẫn sẽ đi theo cô ấy.Mưa…
Dường như trời cũng đang khóc thay cho Natsume và Mikan.* * *Đã một tuần kể từ ngày Mikan chia tay Nats, không khí vẫn căng thằng. Hai người gặp nhau mà cũng không chào câu nào. Trong lòng lại càng thêm khổ tâm.
Nhưng Natsume vẫn âm thầm bảo vệ Mikan theo cách riêng của cậu. Mỗi lần gặp cô, anh vẫn cố nén những nỗi niềm chỉ chực chờ được tuôn ra. Anh hằng mong sẽ được ở bên người con gái anh yêu quí. Natsume vẫn ngày ngày đi qua phòng Mikan, lặng lẽ nhìn cô từ đằng xa. Lúc này đây vẫn vậy, cô ở ngay trước mắt mà không thể với tới.
Chợt, Natsume thấy một tờ giấy gần cửa vào phòng Mikan. Nghĩ là cô làm rơi nên anh nhặt lên, vuốt phẳng. Là giấy kết quả xét nghiệm. Tim Natsume như thót lại. Anh vội vã đọc, anh như linh cảm tờ giấy này sẽ cho anh biết được lí do Mikan chia tay anh. Và…tờ giấy trên tay anh rơi xuống đất, đập vào mắt anh là dòng chữ MÁU TRẮNG.* * *Thì ra cô ấy vẫn luôn sống trong dằn vặt và đau đớn, cả thế xác lẫn tinh thần. Mình thì lại thật xấu xa, nỡ lòng nghi ngờ cô ấy. Mikan vì muốn mình không đau khổ nên đã rời xa mình. Thật ngốc, Mikan, em thật ngốc!
Natsume gõ cửa phòng Mikan.
“Mikan, cho anh vào được không?”
Mikan kinh ngạc, cô đi ra mở cửa.
“Anh làm gì vậy? Chẳng phải tôi nói…Natsume?”
Nats siết chặt lấy Mikan, anh sợ nếu anh buông tay thì cô ấy sẽ rời xa và biến mất khỏi anh thêm lần nữa.
“Xin lỗi em, Mikan!”
“Tại sao…?” – Mikan ngạc nhiên định hỏi nhưng cô bỗng khuỵu xuống và cơn ho lại dai dẳng bám lấy Mikan. Nats kinh hoàng nhìn những giọt máu từ người con gái anh yêu quí.
“Từ lúc nào…em đã như thế này? Tại sao em lại chịu đựng một mình như thế?”
Mikan ngừng cơn ho, nhìn anh bằng đôi mắt xám tro buồn bã, như muốn cầu xin anh tha thứ. Rồi cô ngất đi…* * *“Chúng tôi rất tiếc phải nói với mọi người rằng bệnh nhân không thể sống quá một tuần nữa. Các vị hãy chuẩn bị đi!”
Natsume lặng người. Bên cạnh Hotaru và Luca cũng rất kinh hãi.“Mikan, em tỉnh rồi à?”
Mikan mở mắt. Cô thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Natsume, Hotaru và Luca đang đứng xung quanh nhìn cô lo lắng.
Hotaru ứa nước mắt:
“Chị xin lỗi! Sao em lại giấu chị chuyện này chứ?”
Mikan cười nhẹ:
“Em không muốn chị phải lo lắng thêm nữa. Chị đừng lo, em không sao đâu!”
Hotaru đẫm nước mắt, cô vụt chạy ra ngoài. Ngốc, làm sao chị không lo lắng được. Em là em chị cơ mà. Hotaru khóc. Bỗng một ai đó nắm lấy tay cô. Hotaru giật mình nhìn sang. Luca lau nước mắt cho cô và thì thầm.
“Mikan đang phải đấu tranh với bệnh tật, em cũng phải mạnh mẽ lên để cô bé yên tâm chứ!”Gương mặt Mikan nhợt nhạt.
“Em nghe bác sĩ nói em chỉ còn sống được trong một tuần nữa!”
Tim Natsume như thắt lại.
“Em muốn trong thời gian đó được cùng anh đi những nơi đẹp nhất, có được không!”
Nats gật khẽ. Dù bất kì giá nào anh cũng sẽ giúp cô thực hiện những điều mà cô mong muốn trước lúc ra đi mãi mãi.Một tuần trôi qua thật đẹp. Natsume đưa cô lên những thảo nguyên rộng lớn, cùng cô đi ngắm những vườn hoa tuyệt đẹp, sánh đôi trên những con đường xanh mát. Trông họ thật hạnh phúc. Nhưng càng hạnh phúc bao nhiêu thì đau khổ sẽ càng lớn bấy nhiêu.Mikan tựa đầu vào vai Natsume. Họ ngồi ngắm cảnh thác chảy thật hùng vĩ.
“Giá như lúc nào em cũng được ở bên anh như thế này!”
“Em đừng lo, anh sẽ luôn ở bên em.”
“Em biết bệnh của em sẽ không thể qua khỏi. Anh biết không, em đã có một giấc mơ dài. Một giấc mơ về…”
“Mikan?”
Natsume quay người lại. Tim anh như ngừng đập khi thấy mắt Mikan nhắm nghiền.
[Fanfic GA] Namida - nước mắt 55687153

“Sao rồi bác sĩ?”
Vị bác sĩ già khẽ lắc đầu rồi bước đi.
“Các vị hãy nói những lời cuối cùng tới cô ấy đi!”
Natsume vội vã đẩy cửa bước vào. Trời ơi, trông Mikan thật xanh xao. Nước da và đôi môi tái nhợt. Chỉ có đôi mắt lấp lánh là vẫn còn sức sống.“Chị Hotaru, anh Luca. Hai người hãy sống hạnh phúc nhé. Em xin lỗi vì không thể giúp chị công việc ở quán được nữa.” – Mikan nắm tay Hotaru nói chậm rãi.
“Em đừng ngốc thế. Em phải quan trọng hơn quán chứ.” – Hotaru òa khóc.
“Chị…chị đừng khóc. Coi nè, cười lên nào!” – Mikan cười, một nụ cười buồn.
Luca nhìn cô buồn bã rồi anh đưa Hotaru ra ngoài. Trong phòng giờ chỉ còn lại Natsume và Mikan. Nats vẫn im lặng.
“Trước khi ra đi mãi mãi, em muốn kể cho anh về những giấc mơ của em. Giấc mơ mà lúc ở thác em đang nói dở ấy…”
“Mikan…”
“Anh hãy yên lặng nhé. Đây là một giấc mơ mà em có cảm giác nó rất thật. Như là kiếp trước của em. Em còn nhớ, trong mơ em là một cô bé. Trong lúc dọn hàng của dì, em đã làm vỡ bức tượng thiên thần. Dì đã nói em suốt đời em sẽ gặp bất hạnh. Đương nhiên là lúc đó em rất giận. Chỉ là một bức tượng thôi mà. Làm sao có thể khiến em đau khổ được chứ. Nhưng em đã nhầm. Bất hạnh đã bám theo em suốt kiếp. Cha mẹ em đã mất ngay sau đó một năm. Em thường xuyên đau ốm và gặp tai nạn, không một ai ở bên em cả. Em đi đến đâu cũng mang đến điềm xấu, mọi người đều xa lánh em. Một sự cô đơn đáng sợ và lạnh lẽo. Rồi lúc ấy em gặp anh, kiếp trước. Em cứ nghĩ bất hạnh của em thế là đã chấm dứt. Nhưng không lâu sau đó, em biết mình mắc bệnh hiểm nghèo. Vẫn kết thúc là bệnh tật, anh nhỉ. Em ra đi khi còn quá trẻ. Em nghe thấy tiếng anh thét gọi tên em mà em vẫn không đáp trả được. Em đã hận chúa tại sao lại đối xử bất công với em như thế. Chỉ vì em làm vỡ bức tượng đó thôi sao? Em có làm gì sai đâu. Anh tin không. Một người đã bước đến bên em và nói em sẽ bất hạnh mãi mãi. Cho dù em có đầu thai cả trăm lần đi chăng nữa thì em và những ai ở bên em vẫn sẽ gặp bất hạnh ngần ấy lần. Đã mấy kiếp trôi qua. Em luôn kết thúc cuộc đời mình bằng bệnh tật, trước mắt anh, trước tiếng thét của anh. Anh có biết là em đau khổ thế nào không. Thà rằng em không được sinh ra cho rồi. Em chỉ mang lại bất hạnh cho anh và những người khác…”
Nói đến đây, Mikan rơi nước mắt. Natsume đau đớn, anh nắm lấy tay cô:
“Không, Mikan, em cần phải tin tưởng. Quá khứ không thể thay đổi nhưng tương lai sau này là tùy thuộc vào chúng ta!”
Mikan cười cay đắng.
“Anh nói đúng. Em có thể thay đổi tương lai. Nhưng bây giờ thì không thể rồi. Em chỉ có thể thay đổi được kiếp sau. Em sẽ đánh cược với tính mạng của mình.”
Natsume nhìn cô với ánh mắt bàng hoàng. Anh dường như có linh cảm rằng…
“Em đã nói là các kiếp của em đều kết thúc bằng bệnh tật, hay nói cách khác là do thánh thần đúng không anh? Họ trừng phạt em bằng bệnh tật. Các kiếp của em như một cái vòng tròn luẩn quẩn bất hạnh. Để thoát khỏi vòng tròn ấy, em cần làm thay đổi hiện tại.”
Cô đau đớn nắm lấy tay anh.
“Em sẽ tự kết liễu cuộc đời mình, chứ không phải đợi chờ cái chết đến nữa. Em hi vọng cái vòng tròn kia sẽ biến mất. Rồi kiếp sau chúng ta sẽ được hạnh phúc bên nhau, anh nhé. Anh hãy tìm một cô gái tốt hơn em. Em xin lỗi. Chúc anh hạnh phúc!”
“KHÔNGGG! MIKAN! KHÔNGGGGGGG!!!!!!!!!!!”
Natsume thét lên, như con thú hoang giận dữ. Mikan lặng lẽ rút ống thở ra. Cô nhắm mắt, từ từ bước vào thế giới bên kia.
“Chúc anh hạnh phúc, Natsume!”
“KHÔNGGGGGGGGGGG!”
Natsume thét lên tiếng thét hoang dại, vang xa đau đớn. Tiếng thét tuyệt vọng của chàng trai không thể ở bên người mình yêu thương. Một tình yêu ngọt ngào, cay đắng. Chúa ơi, đây cũng là sự trừng phạt sao!? Tại sao chứ…?* * *Sáng hôm sau, người ta thấy hai thi thể trong phòng. Một của cô gái và một của chàng trai. Trên gương mặt họ vẫn còn thoáng đau đớn xen lẫn với hạnh phúc. Những ai nhìn thấy cũng đều lặng người và đứng nghiêm trang. Tất cả cùng chúc phúc cho họ. Đó là một câu chuyện tình. Một câu chuyện tình thật đẹp. Tôi cầu chúc họ sẽ sớm được hạnh phúc bên nhau. Chắc chắn.

[Fanfic GA] Namida - nước mắt 41257246

The End



Chữ ký của Neko_chan

Về Đầu Trang Go down
Sponsored content




[Fanfic GA] Namida - nước mắt _
Bài gửiTiêu đề: Re: [Fanfic GA] Namida - nước mắt   [Fanfic GA] Namida - nước mắt I_icon_minicat




Chữ ký của Sponsored content

Về Đầu Trang Go down
 

[Fanfic GA] Namida - nước mắt

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Syaoran Fan Club :: Thư viện :: Truyện chữ :: Fiction-
Chuyển đến 
Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Cookies | Thảo luận mới nhất